Tổng hợp 50 bài văn nghị luận phân tích nhân vật..

Hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích hình ảnh ngoại trong bài thơ Ngoại ơi! của Nguyễn Quang Thiều. lớp 9


Trong bài thơ “Ngoại ơi”, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa hình ảnh bà ngoại bằng những chi tiết giản dị mà thấm đẫm yêu thương.

Tổng hợp đề thi học kì 2 lớp 9 tất cả các môn - Kết nối tri thức

Toán - Văn - Anh - KHTN - Lịch sử và Địa lí

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

I. Mở đoạn

- Giới thiệu khái quát bài thơ 

- Dẫn dắt đến hình tượng bà ngoại – nhân vật trung tâm của bài thơ

II. Thân đoạn

1. Hình ảnh bà ngoại trong ký ức tuổi thơ của người cháu

- Bà gắn với những kỷ niệm ngọt ngào

+ “Cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ” → bàn tay khéo léo, đầy yêu thương của bà, luôn chuẩn bị quà cho cháu.

+ “Con mở ra vui suốt tuổi thơ mình” → ký ức tuổi thơ gắn bó mật thiết với bà, bà là niềm vui, là tuổi thơ rực rỡ của đứa cháu.

- Bà luôn vất vả vì con cháu:

+ “Tất tưởi tìm con trong ráng trời mỡ gà” → hình ảnh xúc động, bà mong ngóng, vội vàng đi tìm cháu như thể chẳng có gì quan trọng hơn.

+ “Lọm cọm thăm con” → dáng đi còng, chậm, đầy yêu thương của bà.

- Hình ảnh gần gũi:

+ “Nhổ sợi tóc xanh cuối cùng sót lại / Thắt thành chiếc thòng lọng / Cho con buộc cành tre đi bắt chuồn chuồn” → sự hy sinh thầm lặng, sáng tạo, thể hiện tình yêu giản dị mà sâu sắc.

2. Bà ngoại – biểu tượng của tình yêu thương, của sự tảo tần, hy sinh

- Cuộc sống lao động vất vả, gắn liền với chợ quê, đèn dầu, giàn trầu, gốc cau

- Hình ảnh chân thật, đời thường, gợi lên vẻ đẹp lao động, sự chắt chiu.

- Tấm lòng trung hậu, hiền từ

3. Hình ảnh bà gắn với quê hương, với đất nước

- “Suốt đời ngoại ở với làng / Nhưng máu xương người gửi nhiều miền đất nước” → bà là người mẹ của những người con ra trận, hy sinh thầm lặng.

“Bao cháu con đi đánh giặc không về” – sự mất mát lớn lao.

III. Kết đoạn

Khẳng định lại vấn đề nghị luận

Bài siêu ngắn Mẫu 1

Trong bài thơ “Ngoại ơi”, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa hình ảnh bà ngoại bằng những chi tiết giản dị mà thấm đẫm yêu thương. Bà hiện lên với dáng vẻ tảo tần, lam lũ, luôn lo toan cho cháu từ những điều nhỏ nhất: trái ổi, buồng cau, cái khăn vuông giấu quà… Những ký ức tuổi thơ hiện về đầy xúc động qua hình ảnh bà “lọm cọm thăm con”, “thắt thòng lọng cho con buộc cành tre đi bắt chuồn chuồn”, thể hiện tình thương sâu sắc, bền bỉ. Không chỉ gắn bó với cháu, bà còn là người phụ nữ giàu lòng nhân hậu, trung thực, sẵn sàng trằn trọc cả đêm vì người mua trả thừa vài đồng xu. Cuộc đời bà tuy vất vả nhưng luôn sống ngay thẳng, đẹp đẽ như hình ảnh “đời cau mọc thẳng / chỉ sinh ra trái phúc cho người”. Bà ngoại trong thơ không chỉ là người thân yêu mà còn là biểu tượng cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống – giàu đức hy sinh, giàu tình yêu thương, âm thầm góp phần gìn giữ quê hương, đất nước.

Bài siêu ngắn Mẫu 2

Trong bài thơ “Ngoại ơi”, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa thành công hình ảnh bà ngoại bằng những chi tiết gần gũi, bình dị mà vô cùng cảm động. Bà ngoại hiện lên qua từng ký ức nhỏ bé, thân thương của đứa cháu đã trưởng thành. Bà là người lo toan từng điều giản đơn như “lo ngày con về không đúng vụ cau tươi”, như “tay ngoại giấu sau lưng còng trái ổi”, tất cả đều toát lên tấm lòng thương cháu sâu đậm, chân thành. Bà là người sẵn sàng dành tất cả những gì còn lại cho niềm vui tuổi thơ cháu nhỏ. Cuộc sống của bà ngoại gắn liền với làng quê, với chợ Tía, chợ Đình, với gốc cau, giàn trầu, ngọn đèn dầu và những đồng tiền xu. Dù nghèo khó, mắt đã mờ, đếm tiền còn nhầm nhưng bà vẫn giữ tấm lòng trung thực, bao dung và nhân hậu. Hơn thế, bà không chỉ sống cho gia đình mà còn sống với nỗi đau và sự hy sinh của cả một thế hệ. Hình ảnh ấy đưa bà ra khỏi khuôn khổ của một cá nhân cụ thể, để trở thành biểu tượng của người mẹ, người bà Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh. Câu thơ “đời ngoại như đời cau mọc thẳng / chỉ sinh ra trái phúc cho người” là lời khẳng định giản dị mà sâu sắc về nhân cách cao đẹp của bà. Qua hình ảnh bà ngoại trong bài thơ, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa nên một vẻ đẹp bất tử của người phụ nữ nông thôn Việt Nam.

Bài tham khảo Mẫu 1

Hình ảnh bà ngoại trong bài thơ “Ngoại ơi” của Nguyễn Quang Thiều được khắc họa bằng những chi tiết mộc mạc, giản dị nhưng vô cùng xúc động, thể hiện một tình yêu thương bao la và sự hy sinh thầm lặng của người bà dành cho cháu. Bà hiện lên qua hồi ức của người cháu – một người đã trưởng thành, mang trong mình nỗi nhớ về tuổi thơ gắn bó với ngoại. Đó là dáng bà lọm khọm sang thăm cháu, là chiếc khăn vuông buộc kín những món quà nhỏ, là giọng gọi đò trong mưa chiều quê – tất cả đều đượm tình yêu thương sâu sắc. Ngoại không chỉ chăm lo từng bữa ăn, món quà nhỏ, mà còn lo cả vụ cau, trái ổi cho ngày cháu về. Hình ảnh "nhổ sợi tóc xanh cuối cùng sót lại / thắt thành chiếc thòng lọng / cho con buộc cành tre đi bắt chuồn chuồn" vừa ngộ nghĩnh, vừa thấm đẫm tình yêu của ngoại, như một biểu tượng cho sự hy sinh trọn vẹn vì tuổi thơ cháu. Bà không chỉ gắn bó với làng quê mà còn mang trong mình nỗi đau của dân tộc – "bao cháu con đi đánh giặc không về", khiến hình ảnh người bà trở thành biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam: tảo tần, thủy chung, giàu đức hy sinh. “Đời ngoại như đời cau mọc thẳng / Chỉ sinh ra trái phúc cho người” – một kết luận giản dị nhưng sâu sắc, tôn vinh vẻ đẹp trong sáng, thanh cao của người bà – người mẹ của bao thế hệ Việt.

Bài tham khảo Mẫu 2

Trong bài thơ “Ngoại ơi”, Nguyễn Quang Thiều đã vẽ nên hình ảnh bà ngoại bằng tất cả sự yêu thương, kính trọng và biết ơn sâu sắc. Bà hiện lên không chỉ là người ruột thịt gắn bó với tuổi thơ của cháu, mà còn là biểu tượng cho sự hy sinh, tảo tần và đức hi sinh cao cả của người phụ nữ Việt Nam nơi làng quê. Những chi tiết như “cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ” hay “tay ngoại giấu sau lưng còng trái ổi” là những hình ảnh dung dị mà đầy yêu thương, thể hiện sự chăm chút, quan tâm nhỏ bé nhưng thấm đẫm tình cảm. Bà ngoại không chỉ là người giữ gìn những ký ức êm đềm tuổi thơ, mà còn là người luôn dõi theo từng bước chân cháu, tất tả tìm con “trong ráng trời mỡ gà”. Cuộc sống của bà gắn liền với làng quê, với chợ Tía, chợ Đình, với ngọn đèn dầu và giàn trầu quê – tất cả tạo nên một không gian đậm chất quê hương, nơi tình bà luôn ấm áp và bao dung. Đặc biệt, hình ảnh bà nhổ sợi tóc xanh cuối cùng để thắt thòng lọng cho cháu bắt chuồn chuồn khiến người đọc xúc động bởi tình yêu giản dị, vô điều kiện. Bà còn là hiện thân của sự hy sinh lặng lẽ khi “suốt đời ngoại ở với làng / nhưng máu xương người gửi nhiều miền đất nước”, chứng minh rằng trong bà không chỉ có tình thương gia đình mà còn có cả nghĩa lớn với quê hương, đất nước. Hình ảnh bà hiện lên qua từng câu chữ vừa chân thật vừa thiêng liêng, để lại trong lòng người đọc một niềm xúc động sâu xa về tình bà – thứ tình cảm thiêng liêng, bền chặt và không bao giờ phai nhạt.

Bài tham khảo Mẫu 3

Trong bài thơ “Ngoại ơi”, Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa thành công hình ảnh bà ngoại bằng những chi tiết gần gũi, bình dị mà vô cùng cảm động, tạo nên một biểu tượng thiêng liêng về tình bà – tình thân thắm thiết và cũng là hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam giàu lòng hy sinh. Bà ngoại hiện lên không phải bằng những điều lớn lao mà qua từng ký ức nhỏ bé, thân thương của đứa cháu đã trưởng thành. Đó là những lần bà “lọm cọm thăm con”, là “cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ” – những món quà nhỏ bé nhưng chất chứa cả một bầu trời tuổi thơ ấm áp. Bà là người cặm cụi, tận tụy, lo toan từng điều giản đơn như “lo ngày con về không đúng vụ cau tươi”, như “tay ngoại giấu sau lưng còng trái ổi”, tất cả đều toát lên tấm lòng thương cháu sâu đậm, chân thành. Nhà thơ đã sử dụng hình ảnh “nhổ sợi tóc xanh cuối cùng sót lại / thắt thành chiếc thòng lọng / cho con buộc cành tre đi bắt chuồn chuồn” như một biểu tượng đầy xúc động cho tình thương bao la của người bà – người sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì còn lại cho niềm vui tuổi thơ cháu nhỏ. Cuộc sống của bà ngoại gắn liền với làng quê, với chợ Tía, chợ Đình, với gốc cau, giàn trầu, ngọn đèn dầu và những đồng tiền xu, là những lát cắt mộc mạc mà đậm đà hồn quê. Dù nghèo khó, mắt đã mờ, đếm tiền còn nhầm nhưng bà vẫn “nằm không ngủ được / thương người mua đã trả tiền thừa” – một chi tiết nhỏ nhưng cho thấy lòng trung thực, bao dung và nhân hậu của một con người suốt đời sống vì người khác. Hơn thế, bà không chỉ sống cho gia đình mà còn sống với nỗi đau và sự hy sinh của cả một thế hệ: “suốt đời ngoại ở với làng / nhưng máu xương người gửi nhiều miền đất nước / bao cháu con đi đánh giặc không về”. Hình ảnh ấy đưa bà ra khỏi khuôn khổ của một cá nhân cụ thể, để trở thành biểu tượng của người mẹ, người bà Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh: âm thầm, kiên cường, hy sinh cả những điều thiêng liêng nhất. Câu thơ “đời ngoại như đời cau mọc thẳng / chỉ sinh ra trái phúc cho người” là lời khẳng định giản dị mà sâu sắc về nhân cách cao đẹp của bà – một con người sống thanh sạch, nghĩa tình và đầy đức hy sinh. Qua hình ảnh bà ngoại, Nguyễn Quang Thiều không chỉ viết về một người thân yêu, mà còn khắc họa nên một vẻ đẹp bất tử của người phụ nữ nông thôn Việt Nam – một biểu tượng của tình yêu thương, lòng nhân hậu và đức hy sinh thầm lặng.


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu

Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 9 - Kết nối tri thức - Xem ngay

Tham Gia Group 2K10 Ôn Thi Vào Lớp 10 Miễn Phí