Chiếc thoi vàng


Nghe audio
0:00
/
4:27
Download
Playback seep

Đọc truyện: CHIẾC THOI VÀNG

Ngày trước có hai chị em mồ côi cha mẹ, người chị thì lười còn người em lại rất siêng năng. Cô chị cậy mình lớn, việc gì cũng sai em làm. Cô em làm đủ mọi việc lại còn chăm lo dệt vải. Một hôm cô em đi gánh nước, chẳng may làm rơi cái gầu xuống giếng sâu. Cô chị đánh em và đuổi đi.

Em đi vào rừng, thấy một cái hang đẹp, liền vào xem. Cô thấy trong hang có một tòa lâu đài. Thoạt đầu, cô gặp một cái lò than đỏ rực, trên nướng đầy bánh. Mấy chiếc bánh thấy cô, liền kêu lên: “Chị ơi! Chị kéo chúng tôi ra khỏi lò đi, không chúng tôi bị cháy mất!”. Cô đến bên lò, tuy lò rất nóng nhưng cô cũng lấy được hết bánh ra, xếp vào một cái mâm. Bụng đã đói, nhưng nghĩ bánh không phải của mình, cô không ăn cái nào lại tiếp tục đi. Đến một mảnh vườn, cô thấy rất nhiều cây lê cây nào cũng nặng trĩu quả.

Mấy quả lê kêu lên: “Chị ơi! Hái chúng tôi xuống đi, chúng tôi đã chín lâu rồi!”. Cô hái lê xuống và xếp đầy một cái giỏ để ở gốc cây. Tuy bụng đói cô cũng không ăn quả nào, vì không phải của mình.

Từ trong lâu đài, có một bà cụ già đi ra. Cô sợ quá định chạy, nhưng bà già gọi lại và nói: “Cháu thật thà lắm! Cháu đừng sợ, cháu ở lại đây với bà. Nếu cháu chịu khó làm việc, bà sẽ cho cháu một phần thưởng xứng đáng”. Nói xong, bà cụ đem bánh và lê chia cho cô ăn. Cô chăm chỉ làm mọi việc trong lâu đài. Nhưng vài ngày sau, cô thấy buồn vì nhớ nhà. Cô bèn tìm bà cụ, thưa:

– Được ở với bà, cháu rất sung sướng. Nhưng cháu nhớ nhà quá. Bà cho cháu về thăm có được không ạ?

Bà già bảo: “Cháu nhớ nhà, như vậy cháu rất tốt. Cháu đã giúp bà nhiều việc. Đây là phần thưởng bà dành cho cháu. Chiếc thoi vàng này dệt vải sẽ nhanh gấp mười lần thoi gỗ, cháu hãy cầm lấy”. Rồi bà già dẫn cô ra khỏi hang và chỉ đường cho cô về.

Về đến nhà, cô đem thoi vàng ra dệt. Thoi dệt nhanh thoăn thoắt và làm ra được tất cả các thứ gấm vóc quý. Cô chị cũng muốn có nhiều gấm óc quý như em bèn hỏi chuyện, cô em kể hết đầu đuôi. Cô chị bèn đi vào rừng và tìm đến hang đá. Cô cũng vào hang và thấy tòa lâu đài.

Đầu tiên, cô cũng gặp cái lò than đỏ rực, trên nướng đầy bánh thơm phức. Mấy chiếc bánh cũng kêu lên: “Chị ơi, chị kéo chúng tôi ra khỏi lò đi, nếu không chúng tôi bị cháy cả bây giờ!”. Cô chị lại gần lò. Nhưng nóng quá, cô chỉ lấy ra một cái và ăn ngấu nghiến. Đến mảnh vườn, cô chị thấy nhiều lê. Mấy quả lê cũng kêu lên: “Chị ơi! Hái chúng tôi xuống đi, chúng tôi chín đã lâu rồi!”. Nhưng cô chị chỉ hái một quả để ăn.

Trong lâu đài, một bà già đi ra. Bà già nói: “Cháu có muốn ở với bà không? Nếu cháu chăm chỉ làm việc, bà sẽ cho cháu một phần thưởng xứng đáng”. Cô chị bằng lòng. Nhưng vốn tính siêng ăn, nhác làm nên suốt ngày cô chị chăm ăn bánh, ăn lê mà chẳng muốn làm việc gì.

Được vài ngày cô chị đòi về và hi vọng được bà già tặng món quà.

Bà già hỏi lại cô: “Bây giờ cháu muốn xin gì trước khi về, bà sẽ cho”.

Thấy bà hỏi, cô ngẫm nghĩ hồi lâu. Cô định xin chiếc thoi vàng nhưng lại ngại dệt, nên cô nghĩ: “Ta xin cái gì để ăn được hằng ngày thì thích hơn”. Nghĩ vậy, cô bèn xin lò bánh. Bà đồng ý và dặn: “Lò này chỉ làm ra bánh cho những người chăm chỉ. Cháu tắt lửa đi rồi mang lò về”.

Cô hớn hở mang lò bánh về. Về đến nhà, cô nhóm lửa lên nhưng không thấy bánh hiện ra. Còn cô em chỉ mải miết ngồi dệt vải. Khi nào đói bụng, đến bên lò bánh thì bao giờ cũng có một chiếc bánh thơm phức đang chờ cô. Thấy vậy, cô chị bắt đầu học dệt vải. Ngày nào cô chăm dệt vải thì ngày đó cô cũng được một chiếc bánh thơm phức.

Bài học rút ra

Lòng nhân ái và tính chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng: 

  • Cô em, với lòng tốt và sự chăm chỉ, đã giúp đỡ những món bánh và quả lê mặc dù bản thân đang đói. Cô được bà cụ già trong lâu đài thưởng cho một chiếc thoi vàng, giúp cô phát triển tài năng và làm giàu cho gia đình. Điều này nhấn mạnh rằng những hành động tốt đẹp và sự chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng.
  • Muốn đạt được thành công, chúng ta cần phải chăm chỉ, không ngừng nỗ lực.

Sự trung thực, thật thà:

  • Cô em Không ăn cắp bánh và lê trong hang dù rất đói. Cô luôn tôn trọng tài sản của người khác.
  • Sự trung thực là nền tảng của mọi mối quan hệ. Người thật thà luôn được mọi người yêu quý và tin tưởng.

Sự lười biếng và tham lam sẽ không mang lại kết quả tốt:

  • Cô chị, trái ngược với cô em, chỉ quan tâm đến sự thoải mái và lợi ích cá nhân mà không chịu làm việc chăm chỉ. Cô đã không giúp đỡ bánh và quả lê mà chỉ ăn chúng, và khi xin quà từ bà cụ, cô chọn một món đồ tiện lợi thay vì món quà thực sự có ích. Kết quả là, cô không nhận được sự thưởng xứng đáng và chỉ nhận được một món quà không đáp ứng nhu cầu của mình.
  • Sự lười biếng và tham lam sẽ khiến chúng ta đánh mất những cơ hội quý giá trong cuộc sống.

Đố vui qua truyện Chiếc thoi vàng


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu
  • Sự tích hạt thóc - Truyện cổ tích

    Ngày xưa, có một người đàn bà nghèo. Chồng chết sớm, bà ở vậy nuôi đứa con trai duy nhất. Điều đáng buồn là cậu con trai càng được cưng chiều, càng đâm ra hư hỏng, bất hiếu, và không nghe lời mẹ.

  • Sự tích người làm chúa muôn loài - Truyện cổ tích

    Ngày xưa cõi trời và cõi trần rất gần nhau cũng như cõi trần và cõi nước ở liền sát bên nhau vậy. Trong một ngày tất cả muôn loài ở trên ba cõi đều có thể đi lại chơi bời vài ba bận mà trời vẫn chưa tối.

  • Sự tích hoa huệ - Truyện cổ tích

    Ngày xưa, xưa lắm có một người hay chữ nhưng lại thích lên rừng hái lá thuốc, nhất là tìm kiếm trầm hương để chữa bệnh cứu người. Trầm hương là một thứ nhựa do cây gió tiết ra như thể tự chữa những chỗ cây bị chém, bị gãy. Nó có mùi thơm và chữa được nhiều thứ bệnh cho người nhưng tìm được nó không phải là dễ.

  • Sự tích sao Hôm và sao Mai - Truyện cổ tích

    Ngày xưa, có một anh tiều phu nọ đến suối, thình lình gặp một bầy tiên đang tắm. Các nàng tiên vội khoác áo bay về trời, còn sót lại một nàng bay không được, vì bộ áo của nàng bị anh tiều phu giấu. Nhờ vậy, anh tiều phu nọ bắt nàng tiên nọ về làm vợ. Anh giấu bộ quần áo thật kỹ dưới đáy bồ lúa, sợ vợ thấy được, sẽ mặc áo bay trở về trời.

  • Đồ bỏ xó - Truyện cổ tích

    Ngày xửa ngày xưa có một người xay bột nghèo nhưng lại có một cô con gái xinh đẹp. Có lần, do tình cờ mà bác được nói chuyện với nhà vua. Để được nhà vua lưu ý, bác tâu: – Tâu bệ hạ, tôi có một đứa con gái kéo được rơm thành vàng.

>> Xem thêm