Hãy tưởng tượng em tham gia đoàn thám hiểm của Ma-gien-lăng và vừa trở về đất liền, có nhiều người ra đón em. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó. lớp 4>
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, vượt qua muôn vàn khó khăn cùng chỉ huy Ma-gien-lăng, cuối cùng tôi cũng trở về đất liền. Nhìn thấy người dân đứng chờ ở bến cảng, tay vẫy cờ hoa chào đón, lòng tôi tràn ngập niềm vui và tự hào.
Bài mẫu 1
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, vượt qua muôn vàn khó khăn cùng chỉ huy Ma-gien-lăng, cuối cùng tôi cũng trở về đất liền. Nhìn thấy người dân đứng chờ ở bến cảng, tay vẫy cờ hoa chào đón, lòng tôi tràn ngập niềm vui và tự hào. Tôi đã sống sót sau hành trình gian khổ, vượt qua cái chết để có được ngày gặp lại hôm nay. Bước xuống tàu, tôi thấy gia đình chạy đến ôm chầm lấy tôi, đó là cái ôm ấm áp, chan chứa yêu thương. Những người lạ xung quanh cũng chào đón tôi bằng ánh mắt thân thiện và những cái bắt tay nồng hậu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng mình và đồng đội đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại – khẳng định Trái Đất hình cầu, phát hiện Thái Bình Dương và những vùng đất mới. Nhưng xen lẫn niềm tự hào là nỗi đau, khi tôi không thể đối diện với ánh mắt của người thân các đồng đội đã ngã xuống. Họ đã hy sinh để đổi lấy vinh quang cho đoàn. Vậy là, một hành trình vĩ đại đã khép lại.
Bài mẫu 2
Vậy là tôi – một thành viên trong đoàn thám hiểm của Ma-gien-lăng – đã trở về sau hành trình kéo dài 1083 ngày, mất bốn con thuyền lớn và gần hai trăm người đã bỏ mạng. Quãng thời gian lênh đênh trên biển ấy như một ký ức không thể phai mờ. Tôi nhớ đất liền, nhớ gia đình và bạn bè tha thiết. Giờ đây, khi thấy bố mẹ đứng đợi ở bến tàu, lòng tôi xúc động nghẹn ngào. Bố mẹ ôm chầm lấy tôi, òa khóc nức nở vì tưởng đã mất tôi mãi mãi. Nhìn kỹ khuôn mặt mẹ, tôi xót xa khi thấy tóc mẹ đã điểm bạc, nét mặt u sầu vì bao ngày trông ngóng. Bố chỉ lặng lẽ vỗ vai tôi như một lời an ủi. Tôi vui vì được gặp lại họ, nhưng cũng thấy mình có lỗi vì đã khiến bố mẹ khắc khoải chờ mong. Bạn bè tôi cũng đến đón. Mới hơn hai năm mà ai cũng già đi trông thấy. Nhìn quanh, tôi thấy các gia đình hạnh phúc vỡ òa trong nước mắt – những giọt nước mắt của niềm vui. Tôi thầm cảm ơn số phận. Thật may mắn vì tôi còn sống, và được trở về bên những người thân yêu.
Bài mẫu 3
Sau những ngày vật lộn với tử thần với những thiếu thốn về đồ ăn nước uống và sự tra tấn về tinh thần, tôi cuối cùng cũng trở về với quê hương yêu dấu. Trên bến tàu, trong ánh nắng ấm áp và tiếng reo hò của người dân, tôi và các đồng đội chầm chậm bước xuống. Nhìn ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và tự hào của người dân, tôi xúc động đến mức muốn bật khóc. Vậy là tôi thực sự đã sóng sót và hoàn thành nhiệm vụ của mình để trở về với quê nhà. Vòng tay ấm áp của gia đình tôi khiến tôi thực sự cảm nhận được rằng đây không phải là một giấc mơ. Bởi trong những ngày lênh đênh vô định trên biển, tôi đã nhiều lần mơ thấy cảnh tượng này. Sự thỏa mãn và hạnh phúc như một dòng nước ấm chảy qua toàn bộ cơ thể tôi. Nhưng rồi, tôi nhận ra ở phía xa, những gia đình đang ôm nhau khóc nức nở. Tôi biết, đó là người thân của những thủy thủ đã mất trên đường về. Tôi cố gắng tiến lại gần họ để nói lời xin lỗi và chia buồn. Ngoài điều đó, tôi không thể làm được gì cả. Ngoài kia, tiếng cười nói ồn ã của những gia đình được đoàn tụ vui vẻ bao nhiêu, thì ở đây lại buồn bã bấy nhiêu. Vậy là một hành trình vĩ đại với nhiều mất mát đã chính thức kết thúc rồi.
Bài mẫu 4
Mỗi khi nhớ lại hành trình thám hiểm cùng đoàn của Ma-gien-lăng, trong tôi lại dâng lên bao cảm xúc khó tả. Đó không chỉ là một chuyến đi dài ngày, mà là cả một cuộc phiêu lưu đầy thử thách, khám phá những bài học quý giá. Chúng tôi đã vượt qua những sa mạc khô cằn đầy hiểm nguy, nơi bão cát và thú dữ luôn rình rập. Tiếp đó là chinh phục những dãy núi cao với địa hình hiểm trở và khí hậu lạnh buốt. Dẫu gian khổ, nhưng chúng tôi đã tìm thấy nhiều tài nguyên quý và những loài thực vật hiếm có. Đoàn đến được vùng đất của người bản địa – một nơi rộng lớn, đầy màu sắc văn hóa. Tại đây, chúng tôi đã có cơ hội học hỏi về phong tục, tập quán và cách sống rất đặc biệt của họ. Những trải nghiệm đó giúp tôi mở mang hiểu biết và trân trọng sự đa dạng của thế giới hơn bao giờ hết. Tôi cũng thường chia sẻ lại hành trình của mình với bạn bè, để họ chuẩn bị tốt hơn cho những chuyến đi khám phá trong tương lai.
Bài mẫu 5
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ký ức về hành trình cùng đoàn thám hiểm Ma-gien-lăng vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Sau 1083 ngày lênh đênh trên biển, mất bốn con thuyền lớn và gần hai trăm đồng đội, tôi may mắn là một trong số ít người trở về đất liền. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác xúc động khi nhìn thấy bố mẹ đứng chờ ở bến tàu. Họ ôm chầm lấy tôi, khóc vì vui mừng và vì tưởng tôi đã không còn. Mẹ đã già đi nhiều, tóc bạc, ánh mắt mệt mỏi. Bố chỉ lặng lẽ vỗ vai tôi – một cái vỗ nhẹ mà đầy yêu thương. Bạn bè tôi cũng đến, ai nấy đều thay đổi sau hơn hai năm xa cách. Bến cảng hôm đó tràn ngập nước mắt – nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi thấy mình thật may mắn vì còn sống, và vì vẫn có thể trở về trong vòng tay những người thân yêu.


- Viết đoạn văn tưởng tượng kể về việc làm của Tin-tin và Mi-tin sau khi tham quan công xưởng xanh lớp 4
- Viết đoạn văn kể lại cuộc trò chuyện của em với bà tiên, ông bụt,…trong một câu chuyện đã đọc, đã nghe lớp 4
- Dựa vào vở kịch "Ở vương quốc Tương Lai", hãy viết một đoạn văn về vương quốc đó theo tưởng tượng của em lớp 4
- Dựa vào vở kịch "Ở vương quốc Tương Lai", hãy viết một đoạn văn về một em bé trong vở kịch đó theo tưởng tượng của em lớp 4
- Đóng vai ông nhạc sĩ nói lên suy nghĩ khi nghe thấy lời thì thầm của bé Mai (câu chuyện "Ông Bụt đã đến") lớp 4
>> Xem thêm
Các bài khác cùng chuyên mục