1. Trục toạ độ
Trục toạ độ (gọi tắt là trục) là một đường thẳng trên đó đã xác định một điểm O (gọi là điểm gốc) và một vecto \(\overrightarrow e\) có độ dài bằng 1 gọi là vecto đơn vị của trục.
Ta kí hiệu trục đó là \((O;\overrightarrow e)\).

2. Hệ trục toạ độ
Hệ trục toạ độ \((O;\vec i,\vec j)\) gồm hai trục \((O;\vec i)\) và \((O;\vec j)\) vuông góc với nhau. Điểm gốc O chung của hai trục gọi là gốc toạ độ.
Trục \((O;\vec i)\) được gọi là trục hoành và kí hiệu là Ox, trục \((O;\vec j)\) được gọi là trục tung và kí hiệu là Oy. Các vecto \(\vec i\) và \(\vec j\) là các vecto đơn vị trên Ox và Oy. Hệ trục toạ độ \((O;\vec i,\vec j)\) còn được kí hiệu là Oxy.

3. Mặt phẳng toạ độ
Mặt phẳng mà trên đó đã cho một hệ trục toạ độ Oxy được gọi là mặt phẳng toạ độ Oxy, hay gọi tắt là mặt phẳng Oxy.
Vecto trong mặt phẳng tọa độ - Từ điển môn Toán 10 


