Tra cứu theo chữ cái bắt đầu
a - ă - â b c d - đ e - ê g h k l m n o - ô - ơ p q r s t u - ư v x y
Ca dao, tục ngữ bắt đầu bằng D - Đ
Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng
Dạy con từ thuở còn thơ, Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ, Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh, Non xanh nước biếc như tranh họa đồ.
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh.
Đói lòng ăn hạt chà là Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng
Dù ai nói ngả nói nghiêng. Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Đói cho sạch, rách cho thơm
Được mùa cau, đau mùa lúa
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
Đời vua Thái Tổ, Thái Tông Thóc lúa đầy đồng, trâu chẳng buồn ăn
Đồng Tháp Mười cò bay thẳng cánh, Nước Tháp Mười lóng lánh cá tôm.
Đố ai đếm được vì sao Đố ai đếm được công lao mẹ già.
Đêm đêm con thắp đèn trời Cầu cho cha mẹ sống đời với con
Dâu là con, rể là khách
Dâu dữ mất họ, chó dữ mất láng giềng
Dứa đằng đít, mít đằng cuống.
Dao có mài mới sắc, người có học mới nên.
Dao năng liếc thì sắc, người năng chào thì quen
Đời cha ăn mặn, đời con khát nước
Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ
Đổi trắng thay đen.
Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết
Dâu hiền hơn con gái, rể hiền hơn con trai.
Dốt đến đâu học lâu cũng biết
Đất màu trồng đậu trồng ngô Đất lầy cấy lúa, đất khô làm vườn
Đi đâu cho thiếp theo cùng Đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam.
Đói thì đầu gối phải bò Cái chân hay chạy, cái giò hay đi.
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn, Hỏi ai gây dựng nên non nước này?
Đàn ông rộng miệng thì tài Đàn bà rộng miệng thì tai láng giềng.
Đầu năm sương muối, cuối năm gió nồm
Đi mô cũng nhớ quê mình, Nhớ Hương Giang gió mát, nhớ Ngự Bình trăng thanh.
Đừng tham của rẻ của ôi, Những của đầy nồi là của chẳng ngon.
Dạy con từ thuở tiểu sinh Gần thầy gần bạn tập tành lễ nghi
Dốt đặc còn hơn chữ lỏng
Đàn ông đóng khố đuôi lươn, Đàn bà mặc yếm hở lườn mới xinh.
Đầu năm ăn quả thanh yên, Cuối năm ăn bưởi cho nên đèo bòng.
Đom đóm bay ra, trồng cà tra đỗ
Đi bộ thì khiếp Hải Vân Đi thuyền thì khiếp sóng thần, hang Dơi
Đi chơi bốn bề chỉnh chu, Trở về xó bếp chuột chù gặm chân.
Đi giày cao đế, ngồi ghế bành tượng
Đôi ta vợ cấy, chồng cày, Chồng nay sương sớm, vợ nay sương chiều.
Được người mua, thua người bán
Được no bụng, còn lo ấm cật
Đứt gánh giữa đường.
Dì ruột thương cháu như con, Rủi mà không mẹ, cháu còn cậy trông.
Đã thành gia thất thì thôi, Đèo bòng chi lắm tội trời ai mang.
Đầu năm gió to, cuối năm gió bấc
Đầu năm trồng chuối, cuối năm trồng cam
Đẻ con chẳng dạy chẳng răn, Thà rằng nuôi lợn mà ăn lấy lòng
Đông Nam có chớp chéo nhau Thấp sát mặt biển hôm sau bão về
Đông the, hè đụp.
Đừng có chết mất thì thôi Sống thì có lúc no xôi chán chè.
Dẫu ai xấu xí như ma Tắm nước Đồng Lâm cũng ra con người
Dốt kia thì phải cậy thầy Vụng kia cậy thợ thì mày làm nên
Đèn cu li nửa nước nửa dầu, Nửa thương cha mẹ, nửa sầu nợ duyên.
Điên điển mà đem muối chua, Ăn cặp cá nướng đến vua cũng thèm.
Đói ăn vụng, túng làm liều
Được mùa chê cơm hẩm. Mất mùa lẫm cơm thiu
Đường đi những lách cùng lau Cha mẹ tham giàu ép uổng duyên con.
Dù cho đất đổi trời thay Trăm năm vẫn giữ lòng ngay với đời.
Đậu ra hoa, thì ta vun gốc
Đi xe không mũ, lãnh đủ tang thương
Đời cha đi hái hoa người, Đời con phải trả nợ đời cho cha.
Đời vua Thái Tổ - Thái Tông Con bế, con dắt, con bồng, con mang
Đốn cây ai nỡ dứt chồi, Đạo chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương.
Đồn rằng kẻ Trọng lắm cau, Kẻ Cát lắm mía, kẻ Mau lắm tiền.
Được mùa quéo, héo mùa chiêm
Đường đi chín xã Sông Con, Hỏi thăm ông Hường Hiệu có còn hay không?
Dâu dâu, rể rể cũng kể là con
Dẫu rằng da trắng tóc mây, Đẹp thì đẹp vậy, dạ này không ưa.
Dù ai chồng rẫy, vợ chê Bánh dày Quán Gánh thì về với nhau.
Đa tình thì vướng nợ tình Trách ai đã vậy, trách mình sao đây!
Đàn đâu mà gảy tai trâu Đạn đâu bắn sẻ, gươm đâu chém ruồi.
Đắng như mật cá mè.
Đất thiếu trồng dừa, đất thừa trồng cau
Đến đây viếng cảnh viếng thầy Không say mùi đạo cũng khuây mùi trần
Đói bụng chồng, đau lòng vợ.
Đói miếng hơn tiếng đời
Đông chết se, hè chết lụt
Đông chí trồng bí trồng bầu
Đức Thọ gạo trắng nước trong Ai về Đức Thọ thong dong con người
Được ta, xót xa người.
Được tiếng còn hơn được miếng
Đạo vợ, nghĩa chồng.
Đất không ải thì rải thêm phân
Đô Lương dệt gấm thêu hoa, Quỳnh Lưu tơ lụa để mà sánh đôi.
Đông Thành là mẹ là cha, Đói cơm, rách áo thì ra Đông Thành.
Đàn ông học sẩy học sàng, đến khi vợ đẻ thì làm mà ăn
Đói thì ăn ráy ăn khoai, đừng thấy lúa giỗ tháng Hai mà mừng
Đông rắc tía tía màu hồng Gọi con thủ thỉ bảo chồng nhỏ to