Tóm tắt, bố cục Văn 10 Chân trời sáng tạo hay nhất
Tóm tắt, bố cục, nội dung chính các tác phẩm SGK Văn 10.. Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Cuộc tu bổ lại các giống vật>
Tóm tắt, bố cục, nội dung chính, văn bản Cuộc tu bổ lại các giống vật giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.
Tổng hợp đề thi học kì 1 lớp 10 tất cả các môn - Chân trời sáng tạo
Toán - Văn - Anh - Lí - Hóa - Sinh - Sử - Địa...
Tóm tắt
Mẫu 1
Câu chuyện bắt đầu bằng cuôc tu bổ muôn loài. Những loài vật nào chưa đầy đủ có thể đến tìm thiên thần để xin tu sửa, bổ sung cánh, chân,… Các loài vật đều tranh nhau xin những bộ phận mình còn thiếu. Chó và Vịt vì đến muộn nên đã hết nguyên liệu, thiên thần bèn bẻ tạm chân ghế để lắp cho hai loài này và dặn lúc ngủ phải co chân lên. Từ đó Chó và Vịt đều co chân lúc ngủ. Chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng đến xin một chân. Thiên thần liền bẻ chân hương để lắp cho loài vật và dặn chúng dùng phải cẩn thận. Từ đó các loài chim này có thói quen chới với ba lần trước khi đậu.
Mẫu 2
Thuở sơ khai khi vạn vật mới được định hình nhưng chưa thực sự hoàn thiện, Ngọc Hoàng nhận thấy nhiều loài vật vẫn còn mang trên mình những khiếm khuyết nên đã phái ba vị Thiên thần mang nguyên liệu xuống trần gian để thực hiện cuộc đại tu bổ. Tin tức lan truyền khiến muôn loài nô nức kéo đến chốn hẹn với hy vọng được ban phát thêm những bộ phận cơ thể giúp chúng trở nên hoàn hảo hơn. Không khí tại nơi tu bổ trở nên vô cùng náo nhiệt khi các loài vật tranh nhau xin xỏ những thứ mình còn thiếu khiến các Thiên thần làm việc không ngơi tay và nguồn nguyên liệu dần cạn kiệt. Trong sự hỗn loạn ấy, Chó và Vịt vì đến muộn nên khi chúng xuất hiện thì mọi nguyên liệu đất nung và hương liệu tạo hình đều đã hết sạch hoàn toàn. Đứng trước tình cảnh khó xử đó, một vị Thiên thần vì thương tình đã nảy ra sáng kiến bẻ tạm bốn chân của chiếc ghế đẩu để gắn cho hai con vật tội nghiệp này có phương tiện đi lại. Tuy nhiên vì chân ghế gỗ vốn cứng nhắc và dễ gãy mục nên Thiên thần ân cần dặn dò Chó và Vịt rằng khi ngủ phải nhớ co một chân lên để giữ gìn độ bền cho đôi chân vay mượn này. Chó và Vịt vâng dạ ghi nhớ lời dặn ấy và từ đó hình thành nên tập tính ngủ co chân đặc trưng của nòi giống chúng cho đến tận ngày nay. Ngay sau đó ba loài chim nhỏ bé là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng hớt hải bay đến cầu xin ân huệ khi mọi thứ xung quanh đã chẳng còn gì để tận dụng. Các Thiên thần nhìn quanh quất và quyết định bẻ những chân hương còn sót lại trong lư hương để gắn tạm làm chân cho ba loài chim bé nhỏ này để chúng có thể đậu. Vì chân hương vốn mảnh khảnh và yếu ớt vô cùng nên các vị thần đã nghiêm giọng cảnh báo chúng phải hết sức cẩn trọng mỗi khi sử dụng để tránh gãy đổ bất ngờ. Kể từ ngày hôm ấy ba giống chim này luôn mang trong mình nỗi lo sợ thường trực về đôi chân mong manh của mình nên luôn hành động rất rụt rè. Chúng hình thành thói quen chới với và thử ướm chân ba lần mỗi khi muốn đậu xuống bất cứ đâu để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bản thân. Câu chuyện khép lại với lời giải thích đầy thú vị về nguồn gốc các đặc điểm sinh học và tập tính kỳ lạ của các loài vật quen thuộc xung quanh chúng ta ngày nay.
Mẫu 3
Vào thuở hồng hoang khi vạn vật mới được kiến tạo sơ khai thì các loài vật trên thế gian vẫn chưa có được hình hài hoàn chỉnh và đầy đủ chức năng như ngày nay. Ngọc Hoàng thấu hiểu nỗi khổ tâm ấy nên đã phái ba vị Thiên thần mang theo nguyên liệu xuống hạ giới để tu bổ lại cơ thể cho muôn loài được trọn vẹn. Hay tin vui này thì tất cả các loài vật từ lớn đến bé đều tranh nhau tìm đến nơi hẹn với mong muốn khắc phục những thiếu sót của bản thân mình. Vì số lượng loài vật quá đông đúc và ai cũng vội vã nên nguồn nguyên liệu mang theo chẳng mấy chốc đã vơi đi nhanh chóng trước sự lo lắng của những kẻ đến sau. Khi Chó và Vịt tìm đến nơi thì hỡi ôi mọi thứ đất nung và hương liệu quý giá đều đã cạn sạch không còn sót lại một chút gì. Trước tình cảnh đáng thương của hai con vật chậm chân này thì một vị Thiên thần đã nhanh trí bẻ bốn chân của chiếc ghế đẩu để lắp tạm cho chúng đi lại. Ông ân cần dặn dò rằng vì chân ghế gỗ rất dễ bị mục khi ngâm nước lâu nên khi ngủ cần phải co một chân lên cho khô ráo và tránh hư hại. Chó và Vịt vô cùng biết ơn và từ đó chúng luôn giữ thói quen co chân khi ngủ để bảo vệ đôi chân quý giá mà Thiên thần đã ban tặng. Sau đó không lâu thì ba loài chim nhỏ là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng bay đến cầu khẩn trong sự tuyệt vọng muộn màng vì thiếu chân. Lúc này ngay cả chân ghế cũng không còn nên Thiên thần đành bẻ những chân hương còn lại trong bát hương để gắn cho ba loài chim bé bỏng này. Vì chân hương vốn rất mảnh và yếu ớt nên Thiên thần nghiêm khắc dặn chúng phải hết sức giữ gìn khi hạ cánh để tránh làm gãy đôi chân mỏng manh ấy. Ba loài chim khắc cốt ghi tâm lời dặn ấy nên từ đó về sau mỗi khi muốn đậu xuống đâu chúng đều chới với ba lần để thử độ an toàn rồi mới dám đậu hẳn. Đó chính là nguồn gốc sâu xa giải thích cho những tập tính độc đáo và cẩn trọng mà chúng ta vẫn thường thấy ở các loài vật này trong môi trường tự nhiên.
Xem thêm
Mẫu 4
Câu chuyện bắt đầu vào thời điểm sơ khai của vũ trụ khi Ngọc Hoàng quyết định cử các vị thần xuống trần gian để hoàn thiện những khiếm khuyết trên cơ thể của muôn loài vật. Sự kiện trọng đại này đã thu hút đông đảo các loài thú và chim chóc kéo đến tranh nhau nhận những bộ phận mà mình còn thiếu sót để hoàn thiện bản thân. Trong bối cảnh nhốn nháo và vội vã đó thì nguồn nguyên liệu dùng để nặn các bộ phận cơ thể đã nhanh chóng bị sử dụng hết sạch bởi những loài đến trước. Chó và Vịt là hai con vật không may mắn khi đến nơi quá muộn và đành phải đứng nhìn trong sự tiếc nuối vì không còn nguyên liệu nào dành cho mình. Để giải quyết tình thế khó khăn này thì các Thiên thần đã phải linh động bẻ chân của chiếc ghế đẩu dùng để ngồi nhằm lắp cho Chó và Vịt. Kèm theo món quà bất đắc dĩ đó là lời dặn dò kỹ lưỡng rằng chúng phải luôn co một chân lên khi ngủ để giữ cho chân ghế được bền lâu và tránh ẩm mốc. Tuân thủ lời dạy bảo của đấng bề trên nên từ đó về sau cả loài Chó và loài Vịt đều duy trì thói quen ngủ co chân như một bản năng sinh tồn. Chưa dừng lại ở đó thì ba loài chim nhỏ bé khác là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong tình trạng thiếu thốn đôi chân để di chuyển. Vì không còn vật dụng gì chắc chắn hơn nên Thiên thần đành phải dùng những que chân hương mong manh để gắn tạm làm chân cho ba loài chim này. Biết rõ sự yếu ớt của loại vật liệu này nên các vị thần đã căn dặn lũ chim phải hết sức cẩn trọng và nhẹ nhàng mỗi khi sử dụng đôi chân mới. Chính vì nỗi lo sợ chân gãy nên ba loài chim này luôn có thói quen chới với và nhấp nhổm ba lần trước khi đậu xuống bất cứ cành cây hay mặt đất nào. Qua đó câu chuyện dân gian này đã lý giải một cách hóm hỉnh và sinh động về nguồn gốc những tập tính tự nhiên rất riêng biệt của từng loài vật.
Mẫu 5
Khi công cuộc sáng tạo thế giới chưa hoàn tất thì Ngọc Hoàng đã sai ba vị Thiên thần mang theo các nguyên liệu cần thiết xuống trần để tu bổ lại cơ thể cho các giống loài chưa hoàn chỉnh. Nhận được tin báo thì muôn loài từ khắp nơi đã hối hả kéo đến chốn hẹn để mong nhận được những bộ phận cơ thể như cánh hay chân mà chúng hằng ao ước. Do số lượng các loài vật đến xin tu bổ quá đông nên cảnh tượng diễn ra vô cùng hỗn loạn và các nguyên liệu quý giá đã cạn kiệt trong chớp mắt. Chó và Vịt vì sự chậm trễ của mình nên khi đến nơi thì chẳng còn lại bất cứ thứ gì có thể dùng để nặn thành chân cho chúng được nữa. Cảm thương cho tình cảnh trớ trêu ấy nên một Thiên thần đã quyết định tháo chân của chiếc ghế mình đang ngồi để lắp cho Chó và Vịt dùng tạm. Trước khi để chúng rời đi thì Thiên thần không quên dặn dò rằng chân ghế này làm bằng gỗ nên khi ngủ phải co lên để tránh bị hư hại do hơi đất và nước. Vâng lời dạy bảo ấy nên mãi về sau này con cháu của loài Chó và Vịt vẫn giữ nguyên thói quen co chân mỗi khi đi ngủ để bảo vệ đôi chân của mình. Ngay sau đó lại có ba loài chim là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau tìm đến khẩn cầu xin được ban cho đôi chân để có thể đậu trên cành cây. Trong tình thế cấp bách và thiếu thốn mọi bề thì Thiên thần đành bẻ những nén chân hương còn sót lại để gắn cho ba loài chim bé nhỏ tội nghiệp này. Hiểu rõ sự mong manh của chân hương nên Thiên thần đã ân cần nhắc nhở chúng phải thật nhẹ nhàng và cẩn thận mỗi khi đáp xuống để tránh tai nạn đáng tiếc. Ghi nhớ lời dặn dò ấy một cách sâu sắc nên các loài chim này luôn thực hiện động tác chới với ba lần để kiểm tra độ an toàn trước khi thực sự đậu xuống.
Mẫu 6
Truyền thuyết kể lại rằng vào thuở sơ khai khi tạo hóa vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện thế giới thì Ngọc Hoàng đã mở một cuộc đại tu bổ quy mô lớn cho muôn loài. Ba vị Thiên thần đầy quyền năng đã được phái xuống trần gian với nhiệm vụ phân phát và lắp ghép thêm các bộ phận còn thiếu cho những loài vật chưa hoàn chỉnh. Khắp nơi xôn xao tiếng gọi nhau đi nhận quà của tạo hóa khiến cho khung cảnh trở nên náo nhiệt nhưng cũng không kém phần hỗn loạn và tranh giành. Sự vội vã của muôn loài đã khiến cho kho nguyên liệu của các Thiên thần cạn kiệt nhanh chóng trước khi những loài vật chậm chạp kịp đến nơi. Chó và Vịt là hai kẻ đến muộn màng và phải đối diện với thực tế phũ phàng là không còn bất cứ nguyên liệu nào để nặn chân cho chúng nữa. Trong khoảnh khắc bế tắc ấy thì lòng trắc ẩn đã khiến một vị Thiên thần nảy ra ý định dùng bốn chân của chiếc ghế đẩu để thay thế cho đôi chân thật. Tuy nhiên vì lo ngại chất liệu gỗ của chân ghế không bền bỉ nên ngài đã căn dặn Chó và Vịt phải biết cách bảo quản bằng việc co chân lên khi ngủ. Từ lời dặn dò đầy ân tình ấy mà hai loài vật này đã hình thành nên một tập tính di truyền độc đáo là luôn co chân khi ngủ để giữ gìn món quà của thượng đế. Tiếp nối sự kiện đó là sự xuất hiện muộn màng của ba loài chim bé nhỏ gồm chiền chiện, đỏ nách và ốc cau với mong ước nhỏ nhoi là có được đôi chân. Không còn cách nào khác khả dĩ hơn nên Thiên thần đành tận dụng những que chân hương mảnh mai để gắn cho chúng và kèm theo lời cảnh báo về sự yếu ớt của vật liệu này. Nỗi sợ hãi về việc gãy chân đã khiến ba loài chim này luôn giữ thái độ thận trọng tột độ và hình thành thói quen chới với ba lần trước khi đậu. Câu chuyện đã khéo léo lồng ghép những bài học về sự trân trọng và thích nghi thông qua việc giải thích các đặc điểm hình thái của loài vật.
Mẫu 7
Vào những ngày đầu tiên của buổi bình minh lịch sử khi thế giới vẫn còn ngổn ngang bề bộn thì Ngọc Hoàng đã quyết định cử các thiên thần xuống hạ giới để hoàn tất công việc tạo tác muôn loài. Mục đích của chuyến đi này là bù đắp những khiếm khuyết về hình thể cho các con vật vốn chưa được hoàn thiện đầy đủ trong quá trình nhào nặn trước đó. Tin tức lan nhanh khiến các loài vật từ rừng sâu núi thẳm đều nô nức kéo nhau đến địa điểm tập kết để mong nhận được những bộ phận cơ thể quý giá. Do sự chen lấn xô đẩy quá mức nhiệt tình của đám đông nên nguồn nguyên liệu đất nung và hương liệu đã nhanh chóng cạn kiệt trước khi mặt trời lặn. Chó và Vịt là hai con vật không may mắn khi đến nơi quá muộn màng và phải đối diện với sự thật là không còn chút nguyên liệu nào dành cho chúng. Động lòng thương trước sự thất vọng của hai con vật thì một thiên thần đã nhanh trí tháo chân chiếc ghế đẩu dùng để ngồi nghỉ và gắn cho chúng làm chân. Vì lo ngại chân gỗ cứng nhắc sẽ bị hư hại do ẩm ướt nên ngài đã ân cần dặn dò chúng phải co chân lên khi ngủ để giữ gìn độ bền. Kể từ đó hai loài vật này luôn tuân thủ lời dạy bảo ấy và duy trì thói quen co chân lúc ngủ qua bao thế hệ. Ngay sau đó ba loài chim nhỏ là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng hớt hải bay đến trong sự tuyệt vọng vì thiếu đôi chân để đậu. Lúc này đến cả chân ghế cũng không còn nên thiên thần đành bẻ những chân hương cắm trong lư hương để lắp tạm cho chúng. Biết rõ chân hương rất mảnh khảnh và dễ gãy nên ngài đã nghiêm túc cảnh báo lũ chim phải hết sức cẩn trọng khi hạ cánh. Ám ảnh bởi lời dặn dò ấy nên ba loài chim này luôn thực hiện động tác chới với ba lần để kiểm tra độ an toàn trước khi dám đậu xuống bất cứ đâu.
Mẫu 8
Chuyện xưa kể rằng khi Ngọc Hoàng nhận thấy các loài vật dưới trần gian vẫn còn mang hình hài dở dang và thiếu sót nhiều bộ phận thì ngài đã phái ba vị thiên thần mang nguyên liệu xuống để tu bổ. Sự kiện trọng đại này đã thu hút sự chú ý của tất cả các loài thú và chim chóc khiến chúng tranh nhau tìm đến để xin xỏ những thứ mình còn thiếu. Sự hỗn loạn và tranh giành đã khiến cho kho nguyên liệu dự trữ của các thiên thần vơi đi nhanh chóng và chẳng mấy chốc đã sạch bách. Chó và Vịt vì bản tính chậm chạp hoặc do đường sá xa xôi nên khi đến nơi thì mọi cơ hội nhận chân từ đất nung đều đã trôi qua mất rồi. Không đành lòng để chúng phải chịu cảnh tàn tật suốt đời nên một vị thiên thần đã nảy ra sáng kiến dùng chân ghế đẩu để lắp thay thế cho chân thật. Đi kèm với món quà bất đắc dĩ này là lời khuyên chân thành về việc phải co chân lên khi ngủ để tránh cho gỗ bị mục nát theo thời gian. Chó và Vịt vô cùng cảm kích và khắc cốt ghi tâm lời dặn ấy nên đời đời kiếp kiếp chúng vẫn giữ thói quen ngủ co chân như một cách bảo vệ bản thân. Câu chuyện tiếp diễn với sự xuất hiện muộn màng của ba loài chim bé nhỏ gồm chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng với mong muốn xin được đôi chân. Trong tình thế chẳng còn gì để tận dụng thì thiên thần đành bẻ tạm những que chân hương còn sót lại để gắn cho chúng có chỗ tựa nương. Vì chân hương quá mong manh nên thiên thần đã dặn đi dặn lại rằng chúng phải thật nhẹ nhàng khi sử dụng để tránh gãy đổ. Nỗi sợ hãi thường trực ấy đã khiến các loài chim này hình thành tập tính chới với và nhấp nhổm ba lần trước khi đậu xuống cành cây.
Mẫu 9
Vào thời kỳ hỗn mang khi vạn vật mới bắt đầu định hình thì Ngọc Hoàng nhận thấy sự bất công khi nhiều loài vật vẫn chưa có đủ tứ chi hay cánh để sinh tồn. Ngài liền phái các vị thiên thần mang theo các loại nguyên liệu phép thuật xuống trần gian để thực hiện một cuộc đại tu bổ quy mô lớn cho muôn loài. Tin vui lan truyền khắp chốn rừng xanh khiến các loài vật đua nhau kéo đến chốn hẹn với hy vọng được ban phát thêm các bộ phận cơ thể cần thiết. Tuy nhiên do số lượng các loài có nhu cầu quá lớn nên nguồn tài nguyên đất và hương liệu đã bị sử dụng hết sạch chỉ trong một thời gian ngắn. Chó và Vịt là những kẻ đến sau cùng và chúng vô cùng hoang mang khi thấy không còn lại bất cứ thứ gì để tạo hình chân cho mình. Trước tình cảnh đáng thương đó các thiên thần đã phải linh hoạt sử dụng bốn chân của chiếc ghế gỗ để lắp tạm cho hai loài vật này đi lại. Vì hiểu rõ đặc tính của gỗ kỵ nước và dễ mục nên các ngài đã dặn dò Chó và Vịt phải nhớ co một chân lên khi ngủ cho khô ráo. Lời khuyên ấy đã trở thành kim chỉ nam cho tập tính sinh hoạt của hai loài vật này mãi cho đến tận ngày nay. Bi kịch của sự chậm trễ tiếp tục lặp lại với ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau khi chúng đến xin chân vào lúc mọi thứ đã nhẵn trơn. Các thiên thần đành phải dùng giải pháp cuối cùng là bẻ những chân hương mong manh để gắn cho ba loài chim bé nhỏ này. Kèm theo đôi chân yếu ớt ấy là lời cảnh báo nghiêm khắc về việc phải cẩn trọng tối đa mỗi khi đáp xuống đất hay cành cây. Chính vì thế mà các loài chim này luôn giữ thói quen chới với ba lần như một nghi thức an toàn bắt buộc trước khi đậu.
Mẫu 10
Truyền thuyết dân gian đã lý giải về đặc điểm cơ thể các loài vật thông qua câu chuyện về cuộc tu bổ vĩ đại do Ngọc Hoàng khởi xướng vào thuở sơ khai. Khi ấy ba vị thiên thần đã được giao trọng trách mang nguyên liệu xuống trần để lắp ghép thêm chân tay hay cánh cho những loài vật chưa hoàn thiện. Không khí tại nơi tu bổ trở nên vô cùng náo nhiệt và khẩn trương khi muôn loài chen lấn nhau để giành lấy những phần nguyên liệu tốt nhất cho mình. Sự tranh giành quyết liệt đó đã dẫn đến kết cục là nguồn nguyên liệu cạn kiệt hoàn toàn trước khi những loài vật chậm chân kịp xuất hiện. Chó và Vịt ngậm ngùi đến nơi khi thùng nguyên liệu đã trống rỗng và tưởng chừng như chúng sẽ phải sống cuộc đời khiếm khuyết mãi mãi. Tuy nhiên lòng nhân từ của thiên thần đã khiến ngài quyết định hy sinh chiếc ghế đang ngồi bằng cách bẻ chân ghế để lắp cho hai con vật tội nghiệp. Ngài cũng không quên căn dặn chúng rằng chân ghế gỗ rất sợ nước và hơi ẩm nên khi ngủ cần phải co lên để bảo quản cho tốt. Sự vâng lời tuyệt đối của Chó và Vịt đã tạo nên một thói quen sinh học đặc trưng là luôn co chân khi ngủ để bảo vệ đôi chân vay mượn. Tiếp đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong sự muộn màng và cầu khẩn một ân huệ nhỏ nhoi là đôi chân. Thiên thần đành tận dụng những nén chân hương còn lại trong lư để gắn cho chúng và dặn phải hết sức giữ gìn vì vật liệu này rất dễ gãy. Từ đó các loài chim này luôn mang tâm lý lo sợ và hình thành phản xạ chới với ba lần trước khi đậu để đảm bảo chân không bị gãy.
Mẫu 11
Để giúp muôn loài có được hình hài trọn vẹn và khả năng sinh tồn tốt nhất thì Ngọc Hoàng đã tổ chức một cuộc tu bổ lớn ngay tại trần gian vào thuở hồng hoang. Các thiên thần mang theo đầy đủ nguyên liệu cần thiết và mở cửa đón tiếp tất cả các loài vật đang thiếu sót bộ phận cơ thể đến để sửa chữa. Do sự háo hức quá độ và số lượng loài vật quá đông nên cảnh tượng diễn ra vô cùng lộn xộn khiến cho nguyên liệu hao hụt đi rất nhanh. Đến lượt Chó và Vịt xuất hiện thì hỡi ôi mọi thứ đất nung dùng để nặn chân đã không còn sót lại một mẩu nào dù là nhỏ nhất. Cảm thương cho số phận của hai con vật hiền lành nên thiên thần đã bẻ chân của chiếc ghế gỗ để lắp tạm cho chúng có phương tiện di chuyển. Ngài ân cần dặn dò thêm rằng vì là chân gỗ tạm bợ nên khi ngủ phải nhớ co lên để tránh hư hại do tiếp xúc lâu với mặt đất ẩm. Chó và Vịt đã ghi nhớ lời dặn ấy một cách sâu sắc và biến nó thành bản năng di truyền cho muôn đời con cháu về sau. Câu chuyện chưa dừng lại ở đó khi ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng bay đến xin chân trong tình trạng thiếu thốn cùng cực. Các thiên thần nhìn quanh quất và chỉ còn cách bẻ những chân hương mỏng manh để gắn cho ba loài chim bé bỏng này. Hiểu rõ sự yếu ớt của đôi chân mới nên thiên thần đã răn đe chúng phải hết sức nhẹ nhàng và cẩn trọng trong mọi cử động. Chính vì nỗi ám ảnh sợ gãy chân mà ba loài chim này luôn có thói quen chới với thử ướm chân ba lần trước khi thực sự đậu xuống.
Mẫu 12
Thuở hồng hoang khi trời đất mới phân chia và muôn vật mới được nặn thành hình hài sơ khởi thì vẫn còn rất nhiều giống loài chưa có đầy đủ tay chân hay cánh để sinh sống. Trước tình cảnh ấy Ngọc Hoàng Thượng đế đã ban lệnh cho ba vị Thiên thần mang theo các nguyên liệu quý giá xuống trần gian để tổ chức một cuộc tu bổ nhằm hoàn thiện cơ thể cho chúng. Tin lành đồn xa khiến cho tất cả các loài vật trong rừng già và biển cả đều nô nức rủ nhau đến nơi hẹn với hy vọng được ban phát thêm những bộ phận cần thiết. Tuy nhiên do số lượng các loài có nhu cầu quá đông đảo trong khi nguồn nguyên liệu mang theo lại có hạn nên sự thiếu hụt đã xảy ra vào cuối ngày. Chó và Vịt là hai trường hợp điển hình cho sự chậm trễ khi chúng tìm đến nơi thì tất cả đất nung và hương liệu tạo hình đều đã cạn kiệt hoàn toàn. Không muốn để hai con vật này phải chịu cảnh thiệt thòi suốt đời nên một vị Thiên thần đã nhanh trí bẻ bốn chân của chiếc ghế hương án để lắp tạm cho chúng. Vì biết rõ nhược điểm của chân ghế gỗ là dễ bị mục nát khi gặp nước nên ngài đã dặn dò Chó và Vịt phải co chân lên khi ngủ để bảo quản cho tốt. Vâng lời đấng bề trên nên từ đó về sau hai loài vật này luôn duy trì thói quen ngủ co chân như một cách để bảo vệ đôi chân vay mượn của mình. Tiếp đó ba loài chim bé nhỏ là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong sự muộn màng và khẩn khoản xin được ban cho đôi chân để đậu. Trong tình thế ngặt nghèo không còn vật dụng gì thay thế thì Thiên thần đành bẻ những chân hương còn sót lại trong bát hương để gắn cho chúng. Kèm theo món quà mong manh ấy là lời cảnh báo nghiêm túc rằng chúng phải hết sức cẩn trọng khi sử dụng để tránh làm gãy đôi chân yếu ớt. Chính vì nỗi lo sợ thường trực đó mà ba loài chim này đã hình thành tập tính chới với ba lần để kiểm tra độ an toàn trước khi dám đậu xuống bất cứ đâu.
Mẫu 13
Câu chuyện bắt đầu vào thời điểm sơ khai của vũ trụ khi Ngọc Hoàng nhận thấy nhiều loài vật do mình tạo ra vẫn chưa thực sự hoàn chỉnh về mặt cấu tạo cơ thể. Ngài quyết định cử các thiên sứ xuống trần gian mang theo nguyên liệu để bù đắp những thiếu sót như chân hay cánh cho muôn loài được trọn vẹn. Nghe được tin tức quan trọng này thì các loài vật khắp nơi đã tranh nhau tìm đến địa điểm tu bổ khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt và hỗn độn. Chính vì sự tranh giành quyết liệt của những kẻ đến trước mà nguồn nguyên liệu dự trữ của các thiên sứ đã nhanh chóng cạn kiệt không còn một chút gì. Chó và Vịt là những kẻ đến sau cùng và phải đối mặt với nguy cơ không có chân để đi lại do sự chậm trễ của bản thân mình. Động lòng trắc ẩn trước nỗi buồn của chúng thì một thiên sứ đã quyết định tháo chân của chiếc ghế gỗ để lắp thay thế cho chân thật của hai loài vật này. Ngài ân cần giải thích rằng chân ghế gỗ tuy chắc chắn nhưng lại kỵ nước và hơi ẩm nên khi ngủ cần phải co lên để giữ gìn độ bền lâu dài. Ghi lòng tạc dạ lời dạy bảo ấy nên cả Chó và Vịt đều hình thành thói quen co chân khi ngủ và truyền lại cho muôn đời con cháu về sau. Ngay sau đó ba loài chim nhỏ bé là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng bay đến cầu xin ân huệ trong sự tuyệt vọng vì đến quá muộn. Lúc này thiên sứ đành phải dùng biện pháp cuối cùng là bẻ những que chân hương mảnh mai để gắn tạm làm chân cho ba loài chim tội nghiệp. Vì chân hương quá yếu ớt nên ngài đã dặn chúng phải thật nhẹ nhàng và cẩn trọng mỗi khi đáp xuống để tránh tai nạn gãy chân. Từ đó các loài chim này luôn giữ thái độ thận trọng và thực hiện động tác chới với ba lần trước khi đậu để đảm bảo an toàn cho đôi chân của mình.
Mẫu 14
Vào những ngày đầu tiên khi thế giới mới được hình thành thì muôn loài vật vẫn còn mang trên mình nhiều khiếm khuyết về hình thể khiến cho cuộc sống gặp nhiều khó khăn. Để khắc phục tình trạng này Ngọc Hoàng đã phái ba vị Thần xuống hạ giới cùng với các nguyên liệu cần thiết để tu sửa và bổ sung các bộ phận còn thiếu cho chúng. Sự kiện này đã tạo nên một làn sóng di cư ồ ạt khi các loài vật từ khắp mọi miền đều đổ xô về nơi tu bổ để mong nhận được sự hoàn thiện. Do số lượng loài vật quá lớn mà nguyên liệu lại có hạn nên chẳng mấy chốc kho dự trữ của các vị Thần đã trống rỗng trước sự ngỡ ngàng của những kẻ đến sau. Chó và Vịt là hai con vật kém may mắn khi đến nơi quá muộn và không còn nguyên liệu đất nung nào để nặn chân cho chúng nữa. Thương tình cảnh ngộ ấy nên một vị Thần đã bẻ bốn chân của chiếc ghế đẩu đang ngồi để gắn cho Chó và Vịt làm phương tiện đi lại. Ngài cũng không quên căn dặn chúng rằng gỗ là vật liệu dễ hư hại bởi ẩm mốc nên khi ngủ cần phải co chân lên cho khô ráo và thoáng khí. Tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn ấy nên từ đó loài Chó và loài Vịt luôn có thói quen co một chân lên mỗi khi chúng chìm vào giấc ngủ. Bi kịch của sự chậm trễ lại tái diễn với ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau khi chúng đến xin chân vào lúc mọi thứ đã nhẵn trơn. Các vị Thần đành phải dùng giải pháp tình thế là bẻ những chân hương còn sót lại để gắn cho ba loài chim bé nhỏ này. Hiểu rõ sự mong manh của chân hương nên các ngài đã cảnh báo chúng phải hết sức cẩn trọng khi hạ cánh xuống cành cây hay mặt đất. Vì thế mà các loài chim này luôn chới với ba lần để thử độ vững chãi trước khi thực sự đậu xuống nhằm bảo vệ đôi chân yếu ớt.
Mẫu 15
Trong kho tàng truyện cổ dân gian có lưu truyền sự tích về cuộc đại tu bổ các giống vật do Ngọc Hoàng khởi xướng vào thuở khai thiên lập địa. Khi ấy nhận thấy nhiều loài vật chưa có đầy đủ các bộ phận cơ thể nên Ngọc Hoàng đã sai thiên thần mang nguyên liệu xuống trần để lắp ghép thêm cho chúng. Tin tức này đã khiến cho thế giới loài vật trở nên xôn xao và tất cả đều hối hả tìm đường đến nơi hẹn để kịp thời nhận được phần của mình. Tuy nhiên sự chậm trễ và lề mề đã khiến cho Chó và Vịt đánh mất cơ hội nhận được đôi chân bằng đất nung như bao loài vật khác. Khi chúng đến nơi thì nguyên liệu đã hết sạch và các thiên thần buộc phải xử lý tình huống bằng cách bẻ chân ghế gỗ để lắp tạm cho hai con vật này. Đi kèm với đôi chân chắp vá ấy là lời khuyên bảo ân cần về việc phải co chân lên khi ngủ để tránh cho gỗ bị mục nát do tiếp xúc với đất ẩm. Chó và Vịt đã vâng lời tuyệt đối và biến lời khuyên ấy thành một tập tính sinh học đặc trưng được duy trì qua bao thế hệ cho đến tận ngày nay. Không lâu sau đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong tình trạng thiếu thốn đôi chân để đậu và di chuyển. Trong hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ thì thiên thần đành bẻ những nén chân hương để gắn cho ba loài chim nhỏ bé này dùng tạm. Biết rằng chân hương rất dễ gãy nên thiên thần đã nghiêm khắc dặn dò chúng phải thật cẩn thận và nhẹ nhàng trong mọi cử động. Nỗi ám ảnh về sự gãy vỡ đã khiến ba loài chim này luôn thực hiện nghi thức chới với ba lần trước khi đậu để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mẫu 16
Vào cái thời mà vạn vật còn sơ khai và chưa định hình rõ rệt thì Ngọc Hoàng đã quyết định tổ chức một cuộc tu sửa lớn để hoàn thiện cơ thể cho muôn loài dưới trần gian. Ba vị Thiên thần được giao trọng trách mang theo đất và nước xuống hạ giới để đắp thêm chân tay hay cánh cho những loài vật còn thiếu sót. Cả thế giới động vật nhốn nháo hẳn lên khi ai nấy đều tranh nhau chạy đến nơi tu bổ để xí phần khiến cho nguồn nguyên liệu cạn đi nhanh chóng. Chó và Vịt vì mải chơi hay lạc đường mà đến nơi khi tiệc đã tàn và chẳng còn lại chút nguyên liệu nào để nặn chân cho chúng cả. Để giải quyết rắc rối này một cách êm thấm thì Thiên thần đã tháo chân chiếc ghế mình đang ngồi để gắn cho hai con vật tội nghiệp kia. Ngài ân cần dặn dò chúng rằng chân ghế gỗ vốn không ưa nước nên khi ngủ phải nhớ co lên để giữ gìn cho được bền lâu. Từ đó về sau Chó và Vịt luôn ghi nhớ lời dặn ấy và duy trì thói quen ngủ co chân như một cách để bảo quản món quà của thượng đế. Tiếp nối sự kiện đó là sự xuất hiện của ba vị khách muộn màng khác là chiền chiện, đỏ nách và ốc cau với mong ước có được đôi chân. Thiên thần nhìn quanh chẳng còn gì ngoài mấy nén chân hương trong lư nên đành bẻ ra gắn tạm cho lũ chim bé nhỏ. Vì chân hương mảnh khảnh như sợi chỉ nên ngài đã dặn chúng phải hết sức rón rén khi đậu để tránh làm gãy chân. Lời dặn ấy đã khiến ba loài chim này hình thành thói quen chới với ba lần để thử độ cứng trước khi dám hạ cánh hoàn toàn.
Mẫu 17
Câu chuyện đưa người đọc trở về thuở hồng hoang khi Ngọc Hoàng nhận thấy công trình sáng tạo của mình vẫn còn nhiều khiếm khuyết nên đã phái thiên thần xuống trần tu bổ. Các loài vật khi ấy loài thì thiếu cánh loài thì thiếu chân nên khi nghe tin đã ùn ùn kéo đến nơi hẹn để mong được hoàn thiện hình hài. Do số lượng cầu quá lớn so với cung nên nguồn nguyên liệu mang theo của các thiên thần đã nhanh chóng bị vét sạch bởi những loài vật nhanh chân. Chó và Vịt là hai kẻ đến muộn màng và phải đối diện với sự thật phũ phàng là không còn nguyên liệu nào để tạo ra đôi chân cho chúng nữa. Cảm thương số phận hẩm hiu của hai con vật thì một thiên thần đã linh động bẻ bốn chân của chiếc ghế gỗ để lắp tạm cho chúng đi lại. Vì lo ngại đặc tính hút ẩm của gỗ sẽ làm hỏng chân nên ngài đã dặn dò Chó và Vịt phải co chân lên khi ngủ để bảo vệ. Lời dặn dò đầy trách nhiệm ấy đã được hai loài vật khắc sâu vào tâm trí và trở thành thói quen ngủ co chân đặc trưng cho đến tận bây giờ. Chưa hết rắc rối thì ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng hớt hải bay đến xin chân khi mọi thứ đã cạn kiệt hoàn toàn. Trong tình thế khó xử ấy thiên thần đành tận dụng những que chân hương còn sót lại trong bát hương để gắn cho ba loài chim này. Biết rõ sự yếu ớt của vật liệu này nên ngài đã căn dặn chúng phải hết sức thận trọng và nhẹ nhàng mỗi khi muốn đậu xuống đâu đó. Chính vì thế mà ba loài chim này luôn có thói quen chới với ba lần để kiểm tra độ an toàn trước khi thực sự đậu xuống.
Mẫu 18
Thuở xưa khi trời đất mới định hình và muôn vật còn chưa hoàn hảo thì Ngọc Hoàng đã có một quyết định đầy nhân văn là cử thiên thần xuống trần gian để tu bổ lại các giống loài. Mục đích của chuyến đi là cung cấp thêm các bộ phận còn thiếu sót để giúp các loài vật có khả năng sinh tồn tốt hơn trong tự nhiên. Tin tức này đã gây chấn động cả thế giới động vật khiến chúng tranh nhau tìm đến nơi tập kết để xin xỏ những thứ mình cần thiết. Sự hỗn loạn đã khiến cho kho nguyên liệu của thiên thần cạn kiệt nhanh chóng và để lại sự tiếc nuối cho những kẻ chậm chân như Chó và Vịt. Khi hai con vật này đến nơi thì chẳng còn gì ngoài chiếc ghế đẩu nên thiên thần đành bẻ chân ghế để lắp cho chúng dùng tạm. Ngài ân cần giải thích rằng chân ghế gỗ rất dễ bị mục nếu tiếp xúc lâu với đất ẩm nên khi ngủ cần phải co lên để bảo quản. Chó và Vịt đã vâng lời một cách tuyệt đối và từ đó hình thành nên tập tính ngủ co chân rất độc đáo mà chúng ta vẫn thấy ngày nay. Bi kịch thiếu nguyên liệu tiếp tục xảy ra với ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau khi chúng đến xin chân quá muộn. Không còn cách nào khác thiên thần đành bẻ những chân hương mong manh để gắn cho chúng và kèm theo lời cảnh báo về độ bền của nó. Sự lo lắng về việc gãy chân đã khiến ba loài chim này luôn giữ thói quen chới với ba lần để thử độ vững chãi trước khi đậu.
Mẫu 19
Chuyện kể rằng vào thời kỳ sơ khai của vũ trụ thì Ngọc Hoàng đã sai ba vị thiên thần mang nguyên liệu xuống trần gian để hoàn thiện cơ thể cho các loài vật. Đây là cơ hội ngàn năm có một để muôn loài được bổ sung những bộ phận còn khiếm khuyết như chân tay hay cánh vây. Vì ai cũng muốn mình được hoàn hảo nên đã xảy ra cảnh chen lấn xô đẩy khiến cho nguồn nguyên liệu quý giá bị tiêu thụ hết sạch trong chớp mắt. Chó và Vịt là những kẻ kém may mắn khi đến nơi vào lúc chiều tà và không còn sót lại bất cứ thứ gì để nặn chân. Thương tình hai con vật hiền lành nên thiên thần đã tháo chân của chiếc ghế gỗ để gắn cho chúng và dặn dò kỹ lưỡng về cách bảo quản. Ngài bảo rằng vì là chân gỗ nên khi ngủ phải co lên để tránh hơi ẩm từ đất làm mục nát và hư hỏng. Chó và Vịt đã ghi nhớ lời vàng ngọc ấy và truyền lại cho con cháu đời sau thói quen ngủ co chân để giữ gìn đôi chân quý giá. Ngay sau đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong sự tuyệt vọng vì không có chân để đậu trên cành cây. Thiên thần đành phải dùng những que chân hương còn lại trong lư để gắn cho ba loài chim bé bỏng này. Vì chân hương rất mảnh và dễ gãy nên ngài đã dặn chúng phải thật nhẹ nhàng và cẩn thận trong mọi cử động. Đó là lý do tại sao các loài chim này luôn chới với ba lần để kiểm tra trước khi đậu xuống bất cứ đâu.
Mẫu 20
Vào cái thuở ban đầu khi vạn vật mới được tạo tác thì Ngọc Hoàng nhận thấy nhiều loài vật vẫn còn thiếu sót những bộ phận quan trọng để sinh sống. Ngài liền phái các vị thần xuống trần gian để thực hiện công cuộc tu bổ và hoàn thiện cơ thể cho muôn loài được trọn vẹn hơn. Các loài vật nghe tin liền nô nức kéo nhau đến nơi hẹn để xin thêm chân thêm cánh tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên do số lượng quá đông mà nguyên liệu có hạn nên Chó và Vịt khi đến nơi đã không còn nhận được phần đất nung nào để làm chân. Trước tình cảnh ấy các vị thần đã phải linh hoạt sử dụng bốn chân của chiếc ghế gỗ để lắp cho hai loài vật này. Các ngài cũng không quên nhắc nhở chúng rằng chân gỗ rất kỵ nước nên khi ngủ phải co lên để giữ cho được bền lâu. Từ lời dặn dò ấy mà Chó và Vịt đã hình thành nên thói quen co chân khi ngủ như một bản năng sinh tồn tự nhiên. Tiếp đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến xin chân khi mọi vật liệu chắc chắn đều đã hết sạch. Các vị thần đành bẻ những chân hương mong manh để gắn cho chúng và cảnh báo về sự yếu ớt của đôi chân mới này. Nỗi sợ hãi gãy chân đã khiến ba loài chim này luôn thực hiện động tác chới với ba lần trước khi đậu để đảm bảo an toàn. Câu chuyện đã khéo léo giải thích nguồn gốc các tập tính kỳ lạ của loài vật thông qua trí tưởng tượng phong phú của dân gian.
Mẫu 21
Khi thế giới còn trong giai đoạn kiến tạo dở dang thì Ngọc Hoàng đã quyết định gửi các thiên thần xuống trần để hoàn tất việc tạo hình cho muôn loài vật. Sứ mệnh của họ là lắp ghép thêm các bộ phận còn thiếu để giúp các loài vật có được hình hài hoàn chỉnh nhất. Tin vui này đã thôi thúc muôn loài tìm đến nơi tu bổ nhưng sự chậm trễ của Chó và Vịt đã khiến chúng mất đi cơ hội nhận được đôi chân bằng đất nung. Khi chúng đến nơi thì kho nguyên liệu đã trống rỗng và các thiên thần buộc phải dùng chân ghế gỗ để thay thế cho hai con vật này. Hiểu rõ nhược điểm của vật liệu gỗ nên các ngài đã dặn dò Chó và Vịt phải co chân lên khi ngủ để tránh bị mục nát. Lời khuyên ấy đã được tuân thủ nghiêm ngặt và trở thành thói quen đặc trưng của hai loài vật này qua bao thế hệ. Số phận của ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng không khá hơn khi chúng đến xin chân vào lúc quá muộn màng. Thiên thần đành phải tận dụng những nén chân hương còn sót lại để gắn cho chúng và dặn phải hết sức giữ gìn. Sự yếu ớt của chân hương đã buộc các loài chim này phải hình thành thói quen chới với ba lần trước khi đậu để tránh rủi ro. Qua đó câu chuyện đã phản ánh một cách sinh động về sự đa dạng và những đặc điểm riêng biệt của thế giới động vật.
Mẫu 22
Vào thời kỳ hỗn mang khi vạn vật chưa định hình rõ nét thì Ngọc Hoàng đã nhận thấy sự thiếu sót của muôn loài và quyết định tổ chức một cuộc tu bổ vĩ đại. Các thiên thần được phái xuống trần gian mang theo sứ mệnh hoàn thiện cơ thể cho các loài vật còn khiếm khuyết. Do sự tranh giành và số lượng đông đảo của muôn loài nên nguồn nguyên liệu đã cạn kiệt trước khi đến lượt Chó và Vịt được ban phát. Để bù đắp cho sự thiệt thòi của hai con vật đến muộn này thì thiên thần đã tháo chân ghế gỗ để lắp tạm cho chúng. Ngài ân cần căn dặn rằng chân gỗ cần được bảo quản kỹ lưỡng bằng cách co lên khi ngủ để tránh hơi ẩm làm hư hại. Chó và Vịt đã vâng lời dạy bảo ấy và duy trì thói quen ngủ co chân cho đến tận ngày nay như một minh chứng cho nguồn gốc của mình. Ngay sau đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến trong sự tuyệt vọng vì không có chân. Thiên thần đành bẻ những chân hương mỏng manh để gắn cho chúng và kèm theo lời cảnh báo về sự cẩn trọng khi sử dụng. Chính vì nỗi lo sợ gãy chân mà ba loài chim này luôn chới với ba lần để thử độ an toàn trước khi đậu xuống. Câu chuyện kết thúc với sự lý giải đầy thuyết phục về những tập tính tự nhiên mà chúng ta vẫn thường quan sát thấy.
Mẫu 23
Truyền thuyết kể rằng Ngọc Hoàng vì thương muôn loài còn thiếu sót nhiều bộ phận nên đã sai thiên thần xuống trần gian để thực hiện cuộc tu bổ quy mô lớn. Các loài vật nghe tin liền hối hả tìm đến nhưng do sự hỗn loạn và đông đúc nên nguồn nguyên liệu đã nhanh chóng bị sử dụng hết. Chó và Vịt là những nạn nhân của sự chậm trễ khi chúng đến nơi thì chẳng còn lại chút đất nung nào để nặn chân. Trong tình thế cấp bách thiên thần đã nảy ra ý định dùng chân ghế gỗ để lắp cho hai con vật này có phương tiện đi lại. Ngài dặn dò chúng phải biết giữ gìn đôi chân bằng cách co lên khi ngủ để tránh bị mục nát do ẩm ướt. Từ đó loài Chó và loài Vịt luôn giữ thói quen ngủ co chân như một cách để bảo vệ món quà bất đắc dĩ này. Tiếp đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng bay đến xin chân trong sự muộn màng đáng tiếc. Thiên thần đành bẻ những que chân hương để gắn cho chúng và dặn dò phải thật nhẹ nhàng khi đáp xuống. Nỗi sợ hãi về sự gãy vỡ đã khiến các loài chim này hình thành phản xạ chới với ba lần trước khi đậu.
Mẫu 24
Khi công cuộc tạo dựng thế giới chưa hoàn tất thì Ngọc Hoàng đã phái các thiên thần xuống hạ giới để tu sửa lại hình hài cho muôn loài vật. Sự kiện này đã thu hút đông đảo các loài thú và chim chóc tìm đến để xin thêm những bộ phận cơ thể mà chúng còn thiếu. Tuy nhiên do sự hạn chế về nguyên liệu nên những loài đến sau như Chó và Vịt đã không còn cơ hội nhận được đôi chân hoàn hảo. Để cứu vãn tình thế thiên thần đã dùng chân ghế gỗ để lắp cho hai con vật này và dặn chúng phải co chân khi ngủ để bảo quản. Sự vâng lời của Chó và Vịt đã tạo nên một tập tính sinh học bền vững được truyền lại qua nhiều thế hệ. Không dừng lại ở đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến xin chân khi mọi thứ đã cạn kiệt. Thiên thần đành dùng chân hương để gắn cho chúng và cảnh báo về sự yếu ớt của vật liệu này. Vì thế mà các loài chim này luôn thận trọng chới với ba lần trước khi đậu để tránh làm gãy đôi chân mong manh.
Mẫu 25
Vào thuở sơ khai Ngọc Hoàng đã nhận thấy nhiều loài vật chưa hoàn thiện nên quyết định cử thiên thần xuống trần để tu bổ lại cơ thể cho chúng. Cuộc đại tu bổ này đã diễn ra vô cùng náo nhiệt nhưng cũng dẫn đến tình trạng thiếu hụt nguyên liệu do số lượng loài vật quá đông. Chó và Vịt vì đến muộn nên đã không còn nguyên liệu để nặn chân và đành chấp nhận giải pháp thay thế từ thiên thần. Các ngài đã bẻ chân ghế gỗ để lắp cho chúng và dặn phải co chân khi ngủ để tránh hư hại. Thói quen ngủ co chân của Chó và Vịt bắt nguồn từ đó và trở thành đặc điểm nhận dạng của hai loài này. Sau đó ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng đến xin chân trong tình trạng thiếu thốn mọi bề. Thiên thần đành dùng chân hương để gắn cho chúng và dặn phải hết sức cẩn thận. Do đó các loài chim này luôn chới với ba lần trước khi đậu để đảm bảo an toàn cho đôi chân yếu ớt của mình.
Mẫu 26
Để hoàn thiện bức tranh muôn màu của sự sống thì Ngọc Hoàng đã sai thiên thần xuống trần gian mang theo nguyên liệu để tu sửa các giống loài. Sự háo hức của muôn loài đã khiến cho kho nguyên liệu cạn kiệt nhanh chóng trước khi Chó và Vịt kịp đến nơi nhận phần. Không đành lòng nhìn chúng chịu thiệt thòi thiên thần đã dùng chân ghế gỗ để lắp tạm cho hai con vật này. Lời dặn dò về việc co chân khi ngủ để bảo vệ chân gỗ đã được Chó và Vịt ghi nhớ và thực hiện đời đời kiếp kiếp. Cuối cùng ba loài chim chiền chiện, đỏ nách và ốc cau cũng tìm đến và chỉ còn nhận được những đôi chân làm từ chân hương mỏng manh. Ý thức được sự yếu ớt của đôi chân mới nên chúng luôn thực hiện động tác chới với ba lần trước khi đậu. Câu chuyện khép lại với sự hình thành đầy đủ các đặc điểm và tập tính của muôn loài như ngày nay.
Bố cục
Văn bản chia thành 2 phần:
- Phần 1: Từ đầu đến “lấy làm thỏa mãn”: Ngọc Hoàng sai các Thiên thần xuống tu bổ cho các loài vật bị khiếm khuyết
- Phần 2: Còn lại: Các vị thần sửa chữa lại khiếm khuyết cho vịt, cáo và chim.
Nội dung chính
Văn bản kể lại quá trình tu bổ, sửa chữa lại những khiếm khuyết của các loài vật của các vị thiên thần. Qua đó nhằm lí giải các hiện tượng trong cuộc sống.
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Đăm Săn chiến thắng Mtao Mxây
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Gặp Ka - rít và Xi- la
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ngôi nhà truyền thống của người Ê - đê
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Đăm Săn đi bắt nữ thần mặt trời - CTST
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính bài thơ Hương Sơn phong cảnh
>> Xem thêm
Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Ngữ Văn 10 - Chân trời sáng tạo - Xem ngay
Các bài khác cùng chuyên mục
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính bài thơ Hương Sơn phong cảnh
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Đăm Săn đi bắt nữ thần mặt trời - CTST
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ngôi nhà truyền thống của người Ê - đê
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Gặp Ka - rít và Xi- la
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Cuộc tu bổ lại các giống vật
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính bài thơ Hương Sơn phong cảnh
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Đăm Săn đi bắt nữ thần mặt trời - CTST
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ngôi nhà truyền thống của người Ê - đê
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Gặp Ka - rít và Xi- la
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Cuộc tu bổ lại các giống vật




